blog của Thuận


Leave a comment

CHỈ CÒN 4 NGÀY LÀ HẾT THÁNG TƯ (chương 1. phần 2)

44 ngày trước khi xuống thuyền, Ân không còn nói về Tòng. Tòng học cùng khoa với Ân và nàng, đẹp trai và chơi ghi-ta.

Trước tháng Tư, Tòng để tóc dài, mặc quần loe, áo vạt bầu, chơi đàn ghi ta và hát nhạc phản chiến. Đại hội văn nghệ năm nào cũng thấy vừa đàn vừa hát anh nằm xuống sau 4 lần đã đến đây, đã vui chơi trong cuộc đời này… Nữ sinh của trường vừa nghe vừa đưa khăn tay thêu hoa hồng lên chấm nước mắt.

Sau tháng Tư, Tòng thôi quần loe và áo vạt bầu, tóc cắt cao, gọt cách gáy 4 phân, trải ngôi bên. Tòng nói: Chị em song sinh vô Đoàn nghen! Đoàn là gì? Đoàn là cánh tay đắc lực của Đảng. Đảng là gì? Đảng là đầy tớ của nhân dân.

4 tháng sau tháng Tư, Ân và nàng trở thành đoàn viên cùng 44 sinh viên của khoa và 444 sinh viên của toàn trường.

Hôm kết nạp có cờ đỏ sao vàng, 4 bình hoa ny lông đỏ, 4 khăn trải bàn đỏ, khẩu hiệu “Tư tưởng Mác Lê – Bách chiến bách thắng” 4 chữ trắng trên nền đỏ, 4 chữ đỏ trên nền trắng. Bí thư đoàn trường mặc áo 4 kẻ đỏ tới dự, bắt tay từng người, dừng lại 4 giây, tặng 4 huy hiệu đỏ chói rồi vỗ vai nói: Đoàn Đảng tin tưởng, cố gắng tham gia chiến dịch!
– Chiến dịch là gì? Bí thư đoàn trường im lặng, vẻ bí mật. Tòng im lặng, vẻ bí mật.
Hôm nay, ngoài áo 4 kẻ đỏ, Tòng còn mặc quần bộ đội, đi dép râu và đeo xà cột, phong thái cách mạng còn gấp 4 lần bí thư đoàn trường. Cuối buổi, Tòng đứng lên ôm ghi ta hát nếu là chim tôi sẽ là 4 bồ câu trắng, nếu là hoa tôi sẽ là 4 đóa hướng dương, nếu là mây tôi sẽ là 4 vầng mây ấm, nếu là người tôi sẽ chết cho quê hương…
Tòng dứt lời, bí thư đoàn trường đứng lên vỗ vai 4 cái: từ giây phút này đồng chí Tòng chính thức là phó bí thư đoàn trường.
Bí thư đoàn trường dứt lời, Tòng giơ nắm tay đấm 4 đấm vào không khí : tôi xin hứa hoàn thành 4 nhiệm vụ được giao – quét sạch văn hóa văn nghệ đồi trụy, quét sạch tư tưởng ăn bám xã hội, quét sạch tầng lớp bóc lột, quét sạch thành phần phản động bán nước.
Đôi áo 4 kẻ đỏ ôm nhau thắm thiết trong 444 tiếng vỗ tay vang dội của hội trường.

 

Nằm cuộn tròn trong lòng hắn, cô hỏi. Cô hỏi có phải từ hôm ấy, từ hôm nghe tin nàng qua đời, cứ 4 giờ chiều là hắn cho đóng cửa phòng khám để quay trở lại quán Le 44 V. Giọng cô thì thào. Cô vẫn hay thì thào khi nói chuyện với hắn, về bất cứ vấn đề gì, ngay cả khi chỉ có hắn và cô với nhau, như thể đó là những bí mật mà họ có nhiệm vụ phải giữ. Hắn nằm im. Hắn buồn ngủ quá. Jet lag cộng với 44 phút làm tình không ngừng nghỉ khiến mắt hắn díp chặt. Tháng Tư Sài Gòn là tháng Tư Paris. Nhưng trưa Sài Gòn là sáng sớm Paris.

Rồi hắn ngồi dậy ra góc phòng bật ấm đun nước điện. Hắn đổ vào ly giấy 4 gói bột cà phê có sẵn trên bàn. Hắn cần tỉnh táo. Hắn không muốn mất điểm trong mắt cô. Hắn liếc nhìn vào gương buồng tắm. Thân hình hắn có vẻ không đến nỗi nào, bụng chưa 4 ngấn. Tuy thế, hắn biết những thứ này chỉ có vẻ thôi, chứ cơ thể hắn đã rệu rạo rồi. Hắn có thể dấu ai nhưng không thể dấu bản thân, hắn là bác sĩ cơ mà. Hắn rệu rạo rồi. Từ bên trong. Mỗi ngày 4 lần hắn cảm thấy một chỗ nào đó trên cơ thể hắn đang chết dần chết mòn. Lúc thì nửa đùi trái, lúc thì sống lưng, lúc thì thận phải, lúc thì phổi, lúc thì tim … Chết dần chết mòn từ bên trong. Vậy mà hắn mới 44 tuổi. Vậy mà hắn nốc bơ sữa từ nhỏ. Vậy mà hắn được bố hắn một bác sĩ dày kinh nghiệm để mắt theo dõi gấp 4 lần các bệnh nhân bình thường. Thậm chí còn hơn cả 4 lần: bố hắn theo dõi hắn từ ngày sinh ra ở bệnh viện tư của ông ở Sài Gòn cho đến khi chính thức bước chân vào khoa Y của đại học Orsay. Cơ thể hắn rệu rạo rồi. Vậy mà hắn mới 44 tuổi. Đôi lúc hắn nghĩ có thể do hắn làm tình quá sớm, hắn hoang phí sức khỏe cho thú vui giường chiếu từ 4 năm cuối phổ thông, với 4 đứa bạn gái trong trường cùng một lúc. Nhiều khi chỉ 4 phút ngay trên lớp học, giữa giờ ra chơi, sau bữa trưa ở căng-tin, trong nhà vệ sinh công cộng trên tầng 4. Nhiều khi 4 lần một ngày, trong 4 dịp nghỉ giữa năm. Còn 4 tháng mùa hè thôi thì chẳng kể xiết. Đúng là hắn không rượu, không cả thuốc lá, nhưng nhục dục là cái mà hắn ít nhiều khó vượt qua, ngay từ những năm trung học hắn đã nhận thấy. May mà mẹ hắn 44 năm nay không bao giờ phát hiện. Có lẽ bà suy từ chồng mình ra (quả là bản thân hắn cũng rất nghi ngờ khả năng tình dục của bố đẻ hắn). Bà đi họp phụ huynh đều đặn. Cứ 4 tháng một lần bà viết thư xin gặp riêng giáo viên 4 môn chính. Chăm thể thao, đôi khi ngủ gật trong lớp, học lực trung bình khá, chú ý các môn học cần nhiều trí nhớ. 4 nhận xét này của các giáo viên chủ nhiệm hầu như không thay đổi và bao giờ cũng khiến bà hoảng sợ hơn bất kỳ 4 điều gì. Bà sợ hắn khó lòng đi theo con đường mà bà đã sắp đặt. Nhưng bà đã nhầm. Hay bà đã gặp may thì đúng hơn. Hoặc bản thân bà cũng không ngờ bà giỏi sắp đặt đến mức này: tốt nghiệp trung học loại trung bình khá, hắn ghi tên vào Y khoa và xếp hạng thứ 4 từ dưới lên ở vòng thi loại cuối năm thứ nhất, vòng thi loại mang ý nghĩa quyết định để trở thành sinh viên chính thức của khoa Y. Trong thời gian luyện thi 4 tháng, hắn không có bạn gái.

Cô vuốt ve bụng dưới của hắn. Cô vuốt đi vuốt lại 4 lần và bao giờ cũng bằng 4 ngón tay. Có vẻ như cô chưa thỏa mãn với 44 phút làm tình không ngừng nghỉ vừa rồi. Có vẻ như cô chưa bao giờ thỏa mãn với hắn. Hắn tự nhủ hắn cần phải ăn thịt, thật nhiều thịt. – Anh sẽ ăn nhiều thịt để „ăn thịt“ em, hắn nghĩ thầm và bóp nhẹ tay cô 4 cái, vào đúng 4 vết chai quen thuộc. Hắn rất thích cụm từ „ăn thịt“ mà cô dạy hắn cách đây 4 tháng. Tiếng Pháp không có những từ hay ho như vậy, ít ra thì hắn cũng chưa tìm được cái gì tương đương trong ngôn ngữ mà hắn sử dụng từ khi lên 4. Hắn uống 4 ngụm hết chỗ cà phê. Hắn đặt tách lên mặt bàn rồi hắn quay người. Hắn vòng tay ôm cô, ngang thắt lưng. Hắn mân mê cái eo bé nhỏ của cô. Hắn vẫn nhớ cảm giác khi nhìn thấy cô ở quán Le 44 V. Lúc ấy, cô mặc chiếc váy trắng mỏng, lộ rõ toàn bộ vòng eo. Lúc ấy, hắn đang trong tình trạng chẳng vui cũng chẳng buồn. Mới năm ngoái đây, hắn quyết định làm lại cuộc đời. Lấy vợ, thôi ở thuê và mở phòng khám gần nhà. Khẩu hiệu này được thực hiện nhanh chóng trong vòng 4 tuần và hắn đã ngỡ là cuối cùng hắn cũng yên phận ở tuổi 44. Buổi sáng, sau bữa điểm tâm, trước giờ làm việc 4 phút, hắn đi bộ đến phòng khám, làm việc một mạch đến trưa, rồi đi bộ về nhà ăn bữa cơm bảo đảm đủ 4 chất dinh dưỡng do vợ hắn nấu. 44 phút sau, cơm nước xong xuôi, hắn lại đi bộ tới phòng khám, làm việc tiếp cho đến khi hết khách, cho đến khi trời tối hẳn thì về nhà (vẫn đi bộ, đương nhiên). Ở nhà, hắn tắm rửa, xông hơi, cơm tối với 44 cl rượu vang đỏ, cuối cùng ôm cái điều khiển vô tuyến leo lên giường trong tư thế nửa ngồi, nửa nằm, 4 chiếc gối chồng dưới lưng và ly trà 4 thảo dược tiêu cơm trên bàn ngủ. Tiêu cơm, đó là khẩu hiệu của các buổi tối. Các buổi tối giống nhau như đúc của hắn từ ngày lấy vợ. Do vợ hắn thích tin bất động sản và tin giật gân hơn là làm tình, nên hắn sẽ thiếp đi trong chương trình „Cẩm nang bán nhà“ của Stéphane Plaza hoặc kênh BFM TV, với hình ảnh về 4 tai nạn giao thông khủng khiếp nào đó, hay 4 vụ đánh bom trong tàu điện ngầm, 4 vụ ly dị tiền tỉ của 4 sao Hollywood, 4 cuộc cách mạng trấn động thế giới Ả Rập trong đó có thể có sự tham gia của 4 người quen của 4 bệnh nhân của hắn hay 4 người quen của 4 người quen của 4 bệnh nhân của hắn… Thời gian cứ thế trôi đi, hắn chẳng vui cũng chẳng buổn. Cho đến khi hắn tình cờ nhận được tin nàng qua đời.

Cô thôi vuốt ve bụng dưới của hắn. Hắn hẫng mất 4 giây. Phòng yên ắng, 4 cửa sổ đóng chặt 4 cánh, nghe rõ cả tiếng u u của máy điều hòa. 4 bức tường phủ kín 44 bộ váy. 44 bộ váy màu sắc sặc sỡ và cổ rộng, 44 trang phục được sử dụng trong phim truyền hình 44 tập mà cô đang tham gia. 4 tháng rồi cô đã ở đây. 44 người khác trong đoàn làm phim ở cùng khách sạn. Diễn viên, đạo diễn, phó đạo diễn và các kỹ thuật viên. Hắn lắc đầu 4 cái. Hắn cố xua đi ý nghĩ ngày ngày hắn còng lưng kê hơn 44 đơn thuốc nhức đầu và sổ mũi giữa đất trời âm u ngoại ô Paris, còn cô thì bay nhảy ở Sài Gòn rực nắng cùng 44 thành viên của đoàn làm phim (cô đóng vai hầu bàn trong một quán rượu thời trước tháng Tư). Và rất có thể chỗ hắn đang nằm bây giờ, không dưới 4 lần có thằng cha căng chú kiết nào đó đã ườn thân, 4 chi duỗi thẳng (hắn bỗng dưng để ý thấy lần làm tình lúc nãy, cô 4 lần trườn lên người hắn rồi 4 lần ra hiệu cho hắn không được nhúc nhích). Thằng cha căng chú kiết này có thể bụng đã chảy 4 ngấn (hắn ngờ là có sự trợ giúp của 444 lon bia Sài Gòn trong 4 tháng vừa qua), nhưng khuôn mặt phải công nhận là khá xinh trai, cũng thích cởi truồng đi lại và tranh luận triết học giống như 44% đàn ông nước Pháp. 44 khuôn mặt của các nam diễn viên hắn từng thấy trên vô tuyến truyền hình từ trước đến nay bỗng lần lượt hiện ra như diễu hành trong đầu hắn. 44 khuôn mặt mà hắn tưởng đã quên từ lâu, bây giờ nhớ lại thấy cũng khá xinh trai. Hắn nóng bừng mắt. Cánh mũi rung rung. Ngực trái nhoi nhói. Nhưng 4 giây sau hắn tự nhủ phải bình tĩnh. Hắn hít 4 hơi thật sâu rồi thở ra 4 hơi thật nhẹ. 4 lần như thế, hít thở nhịp nhàng, như hắn vẫn dặn các bệnh nhân tim mạch mỗi khi gặp sự cố có khả năng gây xúc động mạnh. Hắn hít thở nhịp nhàng. Hắn cố „lên tinh thần“. Hắn cố „hô khẩu hiệu“. Hắn cố „A Q“. Hắn cố „lạc quan cách mạng“ (4 cụm từ này cũng chính cô đã dạy cho hắn và hắn cũng rất khoái vì chưa tìm được 4 cụm từ tương đương trong tiếng Pháp). Hắn tự nói với bản thân, trong mối quan hệ giữa cô và hắn, chỉ cô mới có quyền đặt câu hỏi, bởi vì tuy rằng vợ hắn thích tin giật gân và tin bất động sản hơn làm tình thì hắn vẫn phải hoàn thành nghĩa vụ, đêm đêm phải mặc quần đùi hoa nằm cạnh, và đúng vào ngày rụng trứng của vợ hắn, phải xuất ra 4 mi-li-lít tinh trùng. 4 giờ chiều, khi hắn và vợ hắn chui ra từ phòng đăng ký kết hôn của tòa thị chính thành phố, mẹ hắn đã đợi sẵn, khuôn mặt co quắp vì lo âu. Không để cho vợ chồng hắn kịp nghỉ 4 giây, uống 4 ngụm nước suối, ăn 4 miếng bánh sừng bò, bà nói luôn là 44 năm nay bà mong có cháu đích tôn. Rồi sau đó, 4 giờ chiều chủ nhật nào bà cũng đến cổng nhà hắn, nhấn 4 tiếng chuông, gọi vợ chồng hắn xuống và nhắc đi nhắc lại 4 lần mong muốn của 44 năm nay. Luôn luôn với khuôn mặt co quắp vì lo âu. Đến độ mà 4 giờ chiều chủ nhật cứ nghe chuông cổng réo 4 tiếng là hắn giả vờ bận để vợ hắn buộc phải xuống ngắm khuôn mặt co quắp vì lo âu của mẹ chồng. Có vẻ như cháu đích tôn là điều duy nhất nằm ngoài khả năng sắp đặt trước của bà (giá như bà có thể đẻ thay cho vợ hắn, hắn tin là bà cũng làm quách cho rồi, thậm chí 4 lần cho tới khi có cháu đích tôn thì thôi). Nghĩ đến đây, tinh thần hắn chưa kịp lên đã rớt thảm hại. Hắn thấy ớn lạnh nơi đốt thứ 4 của cột sống. Không phải hắn khó khăn gì 4 mi li lít tinh trùng, nhưng của đáng tội mỗi lần làm tình với vợ hắn, hắn đều ớn lạnh nơi đốt thứ 4 của cột sống. Hắn không khỏi có cảm giác là đang làm tình với đàn ông (giá như hắn gay!), chính xác hơn là hắn có cảm giác đang bị ép làm tình với ông thân sinh ra vợ hắn: vợ hắn thừa hưởng từ cha đẻ hầu như toàn bộ hình thể, nhất là khuôn mặt với quai hàm vuông gấp 4 người thường; đã hơn 4 lần hắn nài nỉ vợ hắn nuôi tóc dài nhưng vợ hắn một mực từ chối, hắn đành bó tay để âm thầm chịu đựng, sức chịu đựng của người Việt hay người gốc Việt nói chung là gấp 44 lần các dân tộc khác. Tất cả các lần làm tình với vợ hắn do vậy đều vật hắn chìm nghỉm dưới 4 tầng địa ngục, giữa những khuôn mặt kỳ quái, lúc thì vuông gấp 4 người thường của bố vợ hắn, lúc thì co quắp vì lo âu 44 năm trời của mẹ đẻ hắn, cái đầu thì chặn đứng khoái cảm, cái sau thì nặng trĩu sức ép.

 

đọc tiếp Chương 1. Phần 3

Advertisement


Leave a comment

CHỈ CÒN 4 NGÀY LÀ HẾT THÁNG TƯ (chương 1, phần 1)

Chương 1

1

 

Nàng sinh 44 ngày trước Tết, Ân sinh 44 ngày sau Tết, giống nhau như chị em song sinh, cùng dài 44 xăng ti mét, cùng nặng 4 ki lô. Vào trung học cùng đi xe đạp mi-ni, cùng mặc áo dài trắng, cùng để tóc thề.
Sang Pháp, áo dài trắng thay bằng măng-tô đen, tóc thề cắt đi một nửa, xe đạp mini nhét dưới gậm giường, nhưng vẫn giống nhau như chị em song sinh.
Hồ sơ làm thẻ cư trú, hình nàng ghi tên Ân, cảnh sát Pháp không phát hiện ra, cảnh sát Pháp nói: coi kìa, bảnh chưa, sắp hết bệnh tới nơi rồi.
Thư gửi về nhà, hình nàng ghi tên Ân, má không phát hiện ra, họ hàng không ai phát hiện ra, lối xóm cũng không ai phát hiện ra, mọi người nói: coi kìa, bảnh chưa, sắp thành người Tây tới nơi rồi.
Ân không muốn ra ngoài đường chụp hình. Ân không muốn ngồi trong phòng chụp hình. Ân không muốn chụp hình. Ân không muốn làm gì. Ân không muốn đi đâu. Đưa Ân đến cảnh sát và bác sĩ, nàng phải dùng áp lực, áp lực hiệu quả nhất bao giờ cũng là nước mắt.
4 bác sĩ chuyên khoa không tìm được bệnh cho Ân. Y học Pháp không chấp nhận không tìm được bệnh. 4 bác sĩ chuyên khoa bó tay. Đến lượt 4 chuyên gia tâm lý ra tay. 4 chuyên gia tâm lý cuối cùng cũng không tìm được bệnh cho Ân.
Sau này nàng biết Ân chẳng có bệnh. Ân chỉ mất hồn. Hồn của Ân đã ra đi từ tháng Tư.
44 ngày trước khi xuống thuyền, Ân hóa thành đá. Má và nàng ôm nhau khóc, con mèo mun khóc trong góc nhà, mưa ướt đẫm sân. Ân không nhỏ giọt nước mắt nào. Ân im lặng trước 44 câu hỏi của má. Ân im lặng trước 44 câu hỏi của nàng. Ân im lặng suốt đêm, mắt không nhắm, nhưng không nhỏ giọt nước mắt nào.

 

 

Năm 44 tuổi, hắn quyết định lấy vợ, thôi ở thuê và mở phòng khám gần nhà. Ai qua được tuổi 44 mới thấy tuổi 44 không có nhiều lựa chọn, thậm chí chẳng có gì để lựa chọn. Năm 44 tuổi, hắn còn nhận được tin nàng qua đời. Để không bao giờ là một lựa chọn. Chính vợ hắn đã vô tình thông báo cho hắn về cái chết của nàng, trong một bữa cơm trưa. Khoảng 4 giờ sáng hôm nay, một chiếc tàu thủy du lịch cỡ nhỏ, biển số PQ 444, bất ngờ bị chìm tại khu vực đảo Hòn Thơm thuộc tỉnh Phú Quốc, trong số du khách nước ngoài thiệt mạng có một công dân Pháp…. Vợ hắn đọc to trước khi chạy vào bếp mang thức ăn ra. 4 phút sau, lúc hắn nhai miếng cơm đầu tiên, vợ hắn lại tiếp tục đọc, giọng còn to hơn nữa. Vợ hắn thuộc loại phụ nữ không mê chồng nhưng mê tin giật gân như mê bất động sản, có khả năng lướt mạng cả ngày với 4 viên thịt bò xay bọc phó mát cho 4 bữa ăn. Bộ ngoại giao Pháp tuyên bố hỗ trợ gia đình nạn nhân. Công an tỉnh chuẩn bị khởi tố. Công ty du lịch địa phương hứa bồi thường theo luật bảo hiểm Việt Nam. Danh sách nạn nhân. Tên nàng đứng đầu tiên. Hắn rùng mình 4 cái khi nghe thấy tên nàng. Hắn vẫn rùng mình 4 cái như thế mỗi khi nhớ về nàng.
Sau đấy, vợ hắn còn lướt trên mạng suốt bữa trưa, để tìm ra trong 4 trang nào đó về số tiền mà luật bảo hiểm Việt Nam sẽ bồi thường cho gia đình nạn nhân, rồi trong 4 trang khác – danh sách những hành khách đã may mắn sống sót. 4 phút sau vợ hắn dừng lại và hỏi phòng khám có vấn đề hay sao mà thấy hắn nhai 4 phút không hết viên thịt bò xay bọc pho mát. Hắn im lặng. Vợ hắn lại hỏi hay là 4 viên thịt bò xay bọc pho mát không đủ dinh dưỡng cho cả ngày dài. Hắn vẫn im lặng. Vợ hắn bảo nếu tai nạn xảy ra ở Pháp, tiền bồi thường có khi mua được căn hộ 4 buồng trong 4 quận trung tâm Paris. Hắn vẫn im lặng. Vợ hắn lại bảo cái chính là gia đình nạn nhân phải chịu khó trả luật sư gấp 4 lần bình thường, thả con săn sắt bắt 4 con cá rô. Hắn vẫn im lặng. Bình thường thế nào hắn cũng cố nghĩ ra 4 câu gì đấy để khen vợ. Cũng như hắn vẫn thường cố nghĩ ra 4 câu gì đấy để khen các khách hàng bệnh nhân. 44 tuổi, hắn hiểu khen bao giờ cũng là những cố gắng.
Như thường lệ, 4 phút sau bữa trưa thì vợ hắn đứng lên, trịnh trọng đưa mũ và áo khoác rồi kéo hắn ra cửa, rồi huých 4 cái vào giữa lưng (vợ hắn thấp hơn hắn 4 phân). Những lần đầu tiên, hắn có cảm giác khôi hài của người vừa bị đẩy khỏi nhà. Nhưng bây giờ thì hắn đã quen. Cũng như hắn đã quen với 4 món nợ từ 4 ngân hàng, vừa để mua nhà vừa để sang tên phòng khám.
Những gì xảy ra sau đó hắn không nhớ lắm, ngoài việc hắn không có đến 4 giây để thở, tay rã rời vì kê đơn thuốc. Có lẽ 4 kinh nghiệm lớn nhất mà hắn có được từ ngày hành nghề là khách có vấn đề hay không đều phải nói là có 4 vấn đề, có cần thuốc hay không đều phải kê đơn, đơn phải từ 4 thuốc trở lên, thuốc càng đắt khách càng muốn quay lại. Đúng 4 giờ chiều, hắn ngần ngừ 4 giây trước khi cất bút vào hộp, rồi cất hộp vào ngăn kéo thứ tư, cởi bờ-lu và tắt hết 4 đèn. Đi qua phòng đợi, may mà cũng chẳng còn khách nào ngồi chờ. Ở quầy tiếp tân, cô thư ký thông báo bà khách quen vừa gọi điện, mới đi du lịch châu Á về được 4 tiếng đồng hồ, 4 triệu chứng sốt rét nhiệt đới, không thể không gặp bác sĩ gấp. “Bảo bà ấy gọi cấp cứu vào thẳng bệnh viện”, hắn nói. Cô thư ký nhe răng cười, có vẻ khoái vì được về sớm hơn thường lệ hẳn 4 tiếng.
Ngồi trong tắc xi, nhìn 4 làn xe xám xịt nối đuôi nhau không rõ đi về đâu, hắn mới hay đã quên cả mũ lẫn áo khoác ở phòng khám, may mà thẻ rút tiền và chứng minh thư vẫn còn để trong túi quần. 4 phút sau, khi tắc-xi bắt đầu chạy vào xa lộ A4, trời đổ mưa, khá mạnh so với đầu tháng Tư, hắn đề nghị tài xế kéo cửa kính lên và ngạc nhiên nhận ra là cũng chính hắn đã đề nghị anh ta hạ nó xuống cách đấy 4 phút, lúc mây đen từ 4 phương ùn ùn kéo về. Trời tối hẳn. Nhưng đèn công cộng chưa bật hết. Và thành phố lầm lụi trong mưa. Không còn con người. Không còn thiên nhiên. Chỉ có 44 chiếc ô đen lảo đảo, 44 cành cây không một chiếc lá và 44 chiếc xe 4 bánh trôi vào hư vô. Trong gương chiếu hậu, hắn thấy tài xế tắc xi liếc 4 lần về phía hắn, hệt như lúc hắn nói với anh ta địa chỉ của quán Le 44 V. Có khả năng anh ta biết hắn là bác sĩ vì đã không dưới 4 lần chở khách đến phòng khám của hắn và tự hỏi bác sĩ như hắn 4 giờ chiều mò tới một địa điểm tụ tập toàn khách du lịch để làm gì. 4 lần hắn rút điện thoại định gọi về nhà, nhưng cuối cùng chỉ gửi cho vợ tin nhắn, báo rằng tối nay hắn về muộn, đừng đợi cơm. Hắn tắt điện thoại rồi dựa hẳn lưng vào ghế.
Khi gặp nàng, hắn đang là sinh viên năm thứ 4 khoa Y đại học Orsay, với một tương lai đã được sắp đặt bởi mẹ hắn: 4 năm nữa, hắn sẽ tốt nghiệp đa khoa, rồi cố thêm 4 năm nữa hắn sẽ chuyên được một khoa gì đó, còn nếu không, cứ thế này thì hắn cũng sẽ có bằng bác sĩ, làm việc trong bệnh viện nhà nước khoảng 4 năm, kê đơn thuốc đau họng và xổ mũi cho dẻo tay, hắn sẽ tiếp quản phòng khám của bố hắn lúc ấy cũng đã quá hạn hưu 4 tuổi. Mẹ hắn là người có khả năng sắp đặt trước mọi thứ, trong đó có 4 cái hộ chiếu Tây ngay từ khi còn ở Sài Gòn, cho 4 thành viên của gia đình. 4 tháng trước tháng Tư, tổng lãnh sự quán Pháp thông báo tình hình chiến sự, nguy cơ miền Nam sắp về tay miền Bắc, mẹ hắn lập tức bán hết 4 dãy nhà cho thuê lẫn bệnh viện tư, rồi đưa chồng con lên máy bay. 30 tháng Tư, Hòn Ngọc Viễn Đông bàng hoàng trong tên lửa và trực thăng. Nhưng cả gia đình hắn bình an vô sự : anh em hắn ngồi ngó trực thăng và nghe tên lửa qua 4 kênh vô tuyến truyền hình và đài phát thanh quốc tế, bố hắn đã chuẩn bị nhận giấy phép hành nghề của Bộ y tế Pháp, còn mẹ hắn thì đã chuẩn bị sang tên cho bố hắn một phòng khám đa khoa tại Ivry, ngoại ô đông đúc của Paris, nơi dân di tản gốc Á bắt đầu quy tụ chuẩn bị cho một khu Chinatown đầu tiên trên đất Pháp. Hắn là con trai duy nhất trong nhà.
Một ngày tháng Tư, nhiệt độ đột ngột hạ xuống -4 và tuyết rơi không ngừng. Trong quán Le 44 V này, hắn có hẹn với M. M là bạn cùng khóa, tóc màu hạt dẻ, ít nói và chăm học. Họ biết nhau, chơi thân và làm tình ngay từ tháng thứ tư bước chân vào đại học, nhưng chưa bao giờ tính chuyện xa hơn. M là một trong 4 bạn gái của hắn và hắn cũng là một trong 4 bạn trai của M. Quán đông khách, có 44 người thì 44 đều có vẻ là du khách nước ngoài. Hắn đứng đợi 4 phút thì được bồi bàn chỉ cho một bàn trống ở cuối phòng. Bàn chưa kịp dọn, trên mặt bàn còn 4 ly vodka pha đá uống dở và 4 cuốn sách tiếng Anh loại bỏ túi đã long gáy có lẽ do 4 du khách nào đó cố tình bỏ lại. Không biết làm gì trong lúc đợi M, hắn cầm một trong 4 cuốn sách lên thử đọc. “On the road” cái tên hắn chưa từng nghe thấy. Để khỏi bị quấy rầy, hắn đặt lên ghế đối diện tờ báo vừa mua ở bến tàu điện ngầm. Quán càng ngày càng ồn, tiếng Anh của hắn lõm bõm, hắn đọc lan man, liên tục nhảy cóc và 4 giây nhìn đồng hồ đeo tay một lần. Tối qua M gọi điện, rủ 4 giờ chiều đi xem một bộ phim mới ra và tiếp theo, nếu không ai bận gì thì lên phòng trọ của M. Tất cả những lần họ làm tình với nhau đều diễn ra trong căn phòng áp mái tí hon giữa quận 4 ấy. Đôi khi hắn cũng gợi ý M tới căn hộ nơi hắn ở, rộng hơn 4 lần, có bồn tắm và cả thang máy, nhưng M luôn lắc đầu mà không hề cho biết lý do và hắn cũng chẳng nài nỉ thêm 4 giây.
M khiến hắn cứ 44 giây lại quên đọc sách mà nhìn về cửa ra vào. Thế rồi trong 4 ý nghĩ về 4 câu tiếng Anh không rõ nghĩa, hắn nhìn thấy một người con gái trên ngưỡng cửa, tay ôm túi du lịch, áo choàng và tóc bám đầy bụi tuyết, đúng vào chỗ mà M sẽ phải xuất hiện. 44 du khách trong quán đều ngẩng lên nhìn nàng, còn nàng thì lặng lẽ tiến về cuối phòng, rồi lại lặng lẽ dừng lại cách chiếc ghế trống đối diện với hắn 4 bước. Hắn nhét vội “On the road” vào một trong 4 túi áo khoác và đứng lên. Hắn ngỡ là nàng đã nhầm hắn với ai đó, có thể là một trong 4 người khách từng ngồi ở bàn này. Nhưng nàng nhanh chóng mở túi du lịch, lôi ra chiếc máy ảnh cũ và bằng giọng ngập ngừng, nàng đề nghị hắn chụp hình giúp nàng. Nàng nói tiếng Việt theo kiểu người Nam. Giọng nàng thì thào, hẳn là để không ảnh hưởng đến 44 người xung quanh. Nàng giải thích nàng cần chụp gấp để còn ra ga, hôm nay đến lượt nàng làm ca tối, chủ của nàng sẵn sàng cho nhân viên nghỉ việc vì đến chậm 44 giây. Trong suốt thời gian nàng nói, hắn có cảm giác như hắn và nàng đang ở một thế giới khác và hắn không biết làm gì hơn là im lặng. Hình như có 4 lần nàng đang nói cũng chợt im lặng. Rồi như không chờ thêm được nữa, nàng nhắc lại đề nghị. Nàng vội lắm, nàng cần chụp gấp để còn ra ga. Hắn bừng tỉnh và hắn gật đầu. Có du khách nào đến Paris mà không chụp ảnh ở nhà thờ Đức Bà? 4 giây sau, hắn im lặng theo nàng ra khỏi quán. Lúc này hắn mới để ý thấy bên trong chiếc áo măng-tô màu đen dài sát đất là thân hình mảnh khảnh, có lẽ chưa được 44 kilo, đến độ hắn không khỏi có cảm giác nàng có thể ngã xuống tuyết bất kỳ lúc nào.
Tuyết vẫn rơi và nhiệt độ vẫn -4 và 4 bề vẫn chỉ là màu trắng và máy ảnh của nàng không có bộ phận chỉnh hình tự động và hắn đã mất đúng 44 phút để chụp xong cho nàng cuộn phim Kodak. 44 phút ấy hắn có dịp ngắm nàng thật kỹ, từ 4 góc độ khác nhau, từng nét trên khuôn mặt. Từ trước tới giờ hắn chưa từng ngắm ai trong 44 phút. M thậm chí hắn còn chẳng ngắm quá 4 giây. 4 giờ 44 phút chiều, giữa sân ga, trong tiếng còi thông báo tàu chuẩn bị chuyển bánh, chân dưới đất, chân trên bậc thang sắt dẫn lên toa, hắn đưa cho nàng mảnh giấy gấp tư có ghi số điện thoại. Còn nàng thì ngần ngừ có lẽ chưa tới 4 tích tắc rồi không đưa gì cho hắn. Thời buổi điện thoại mà không đưa số điện thoại là một cách nói lời vĩnh biệt. Cho nên nàng im lặng, cho đến khi tàu chạy.

 đọc tiếp Chương 1. Phần 2